chọn ngồi thật yên

Mỗi ngày
tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương,
ngồi nghĩ lại mình

Tuổi 30.

Tuổi 31.

Tuổi 33.

Nhìn lại mấy năm qua, kể từ khi bước vào độ tuổi “tam thập” – những suy nghĩ của tôi về cuộc đời bỗng trầm trọng và sâu sắc hơn xưa. Những biến cố đẩy chúng ta đi, đến một hành trình rồi cũng chỉ để trở về chính mình. Những câu hỏi lớn về cuộc đời mà ta bắt buộc phải hỏi, một cách tự nhiên, qua tháng năm, qua giông bão, qua biến chuyển, qua tình đời, chúng được trả lời hoặc gần được trả lời, để dẫn dắt ta đi, bước tiếp trong hành trình tìm về chính mình này.

Năm nay tôi đã đến cái mốc mà hai năm trước tôi định nghĩa là mốc hoặc rơi vào đáy sâu của vùng giữa không thuộc về đâu cả, hoặc chuyển giai đoạn sang một mốc mới hướng lên của cuộc đời. Mốc ba mươi lăm. Theo một vài quan điểm, là mốc gần hơn với mid-life crisis.

Tôi vẫn chẳng quá quan tâm đến các điều đó đâu.

Tôi chỉ thấy rằng, một điều quan trọng mà mình cần nắm giữ được khi thời gian trôi qua, là học cách để ổn định tinh thần và cảm xúc của bản thân.

Tôi vừa update lại trang “About” của blog này, với trang mới được gọi đơn giản là “Về tôi“. Trong đó tôi viết, “Tôi có nhiều đam mê, và hơi nhiều cảm xúc với cuộc đời này, kể cả trong những lúc ít cảm xúc nhất“.

Dành nhiều cảm xúc cho cuộc đời thì cũng tốt, nó giúp ta vui sống và biết ơn. Nhưng có vẻ hợp với khi ta trẻ hơn. Khi ta ba lăm tuổi trở đi, một điều quan trọng hơn đó là giữ được cảm xúc ở một mức độ ổn định và vừa đủ.

Để không có nỗi đau nào dày xé ta quá mức, không có nỗi buồn nào quỵ ngã ta, cũng chẳng có niềm vui nào cám dỗ ta đến mức đánh mất bản thân mình.

***

Tôi muốn như Trịnh, có thể ngồi thật yên mỗi ngày để nhìn quê hương, nhìn lại mình.

Sự thanh thản đó không dễ có được nhưng là một trạng thái cần đạt tới.

Tôi muốn giống như con tôi, vô ưu và vui vẻ, háo hức với tất cả những gì cuộc đời mang đến cho nó.

Và nhìn cuộc đời trôi qua.

 

July 7, 2020 – viết chậm một ngày vì nổi hứng muộn

July 7, 2022

Leave a Reply