Binh Nguyen

Tôi có cánh buồm táp về ký ức, Em có chỗ ngồi quên lãng như mây


  • Cái hang

    “Tôi viết để biết mình nghĩ gì” – Frédéric Beigbeder Quán cà phê giống như một cái hang. Hàng quán của Hà Nội dần trở nên giống nhau, không phân biệt đó là quán trà đá vỉa hè, trà chanh, cà phê hay nhà hàng, không gian kín hay mở; tất tần tật khách khứa…


  • Trầm

    Cậu bạn đồng nghiệp ở công ty tôi hôm trước dán miếng cao ở cổ, cùng vài vết giác hơi. Hỏi thì cậu ấy bảo bị đau đầu mấy ngày nay. Tôi bảo cậu ấy thực ra bị stress, cậu ấy bảo “vâng”. Cậu bạn này bề ngoài lúc nào cũng bình thản, thuộc style…


  • Ký ức Châu Âu

    Khoảnh khắc máy bay vọt lên không trung là một cơ hội lớn cho những đón lõng của ký ức bủa vây. Không có lúc nào hợp lý hơn để nghĩ về cuộc đời như khi ở trên trời. Toàn bộ quãng thời gian phi lý bất tận từ khi máy bay chầm chậm lăn…


  • Căn cước

    “Tôi là một người từ quá khứ…” – Frédéric Beigbede trả lời như vậy trong một cuộc phỏng vấn. Tôi nghĩ đến gã nhà văn trầm cảm và rất nhộn người Pháp này mãi và tôi thấy là mình thật là giống gã (hơi hơi). Frédéric Beigbede vẫn là một trong những nhà văn dạy cho…


  • 30

    Rồi cũng đến lúc tôi ba mươi. Nghe thật lạ lùng, cảm giác tôi chưa sẵn sàng gì cho cột mốc “tam thập…” này, chỉ đơn giản là rong chơi và chẳng để ý nhiều lắm đến mọi sự như người ta vẫn thường ở vào cái tuổi ấy. Về sự lạ lùng, sẽ nói…


  • Điêu linh

    Những ngày vui tang tóc dần quên kỉ niệm hồn nhiên lùi vào dĩ vãng dịu dàng hôn lên những nỗi buồn bảng lảng ngây ngất hương xưa trong khói ban chiều … tôi bỗng nhớ người yêu… tháng 5 về tắm cây cỏ trong màu nắng cô liêu lồng ngực quặn lên một mùi…


  • Xử sở kỳ diệu vô tình và nơi tận cùng thế giới

    Trầy trật với kết quả kinh doanh tháng rồi không phải tệ lắm (chán thật, khi phải bắt đầu việc viết bằng một thứ liên quan đến công việc như vậy, nhưng thực chất nó là thế, tôi không thể chối bỏ được, chỉ làm xong những việc đó thì tôi mới làm được các…


  • xuống thấp

    Văn chương, thi ca, và cả âm nhạc – tôi chỉ tìm thấy những mảnh nhỏ của mình trong chúng. Có thể là có những cái khác nữa, nhưng có lẽ cũng chẳng mạnh bằng. Những cuốn sách cứ tự tìm đến với tôi, lần lượt nói cho tôi hiểu, tôi là ai, loay hoay…


  • Forever and one

    “Em đến cõi tình thiên, ta về nơi nghiệt hải…” Trong đám đông cuồng loạn đó, tôi bỗng chú ý đến nàng, người duy nhất không gào thét theo tiếng âm nhạc kim loại đang không ngừng được ban nhạc chơi trên sâu khấu đỏ rực bởi lửa. Nàng đứng bất động, lẫn vào đám…