Binh Nguyen

Tôi có cánh buồm táp về ký ức, Em có chỗ ngồi quên lãng như mây


  • Sự tự do

    Một câu hỏi thường thấy của Vietcetera dành cho các khách mời trong chương trình Have A Sip của mình: Nếu phải chọn một quyển sách để mang ra ngoài hoang đảo, bạn sẽ chọn quyển sách nào? Là tôi thì tôi sẽ chọn quyển trên của Murakami. *** Tôi là con người của tiểu…


  • Suy nghĩ ngày cuối năm

    Gần đây tôi đọc được một bài viết trên Bách hoá viển vông và muốn chia sẻ lại cho người hữu duyên. Lúc tôi 20 tuổi, thập kỷ thứ ba của đời người có vẻ là thứ gì xa lắm không bao giờ tới. Nhưng khi tuổi 30 tới, nó đã tới như kẻ trộm,…


  • Tôi nói gì khi nói về chạy bộ

    Gần đây tôi quyết định trở thành một người chạy bộ. Tôi và vợ đang hình thành thói quen chạy bộ vài lần mỗi tuần. Vì không biết liệu mình có theo được bộ môn này lâu dài hay không nên sau ba tuần gì đó khi đã đạt được mốc 5 kilomet (chạy liên…


  • Kết thúc để bắt đầu

    Nào, chúng ta hãy cùng đến với những gì hấp dẫn nhất của văn chương. Điều gì làm cho văn chương thú vị? Chính là vì nó luôn luôn từ chối. Văn chương hay ở chỗ chúng ta không cách gì hiểu cho trọn vẹn. Một tiểu thuyết thực sự lớn sẽ khước từ bất…


  • Bóng

    Chiếc máy bay vụt lên tầng không đúng lúc nhạc mở bài Snow (Hey oh) của Red Hot Chili Peppers, một giai điệu sôi động, phấn khích. Cùng lúc đó, tôi cũng đang đọc đến đoạn nhân vật chính ở tuyến thứ hai của cuốn tiểu thuyết Xứ sở kỳ diệu vô tình và nơi…


  • Lân tinh

    Lân tinh

    “Céline có một quan niệm rất đơn giản về bất hạnh: nhìn chung, ta chẳng bao giờ thực sự biết về bất hạnh của người khác, nếu người đó vẫn ngủ được, thì chẳng có gì là bất hạnh cả, chỉ cần ngủ, mọi thứ còn lại không mấy ý nghĩa” – (Nhị Linh). Một…