Forever and one

nguồn ảnh: Homelessness ZDA

“Em đến cõi tình thiên, ta về nơi nghiệt hải…”

Trong đám đông cuồng loạn đó, tôi bỗng chú ý đến nàng, người duy nhất không gào thét theo tiếng âm nhạc kim loại đang không ngừng được ban nhạc chơi trên sâu khấu đỏ rực bởi lửa. Nàng đứng bất động, lẫn vào đám đông nhưng vẫn hoàn toàn cách biệt với xung quanh, dựa lưng vào tường, lặng lẽ khóc. Vẻ bình thản của nàng không che dấu nổi những chất chứa dồn nén ở bên trong. Không khí xung quanh nàng thấm đẫm một nỗi thống khổ, thảm thiết. Một cô gái đứng khóc lặng lẽ trong đám đông đang quay cuồng theo tiếng nhạc kích động dường như là điều lạ lùng nhất tôi từng thấy. Chẳng ai chú ý đến nàng cả, trừ tôi. Dù tôi cũng đang hoà lẫn vào đám đông cuồng loạn đó, không ngừng lắc lư theo điệu nhạc quay cuồng. Tôi không thực sự nhìn rõ nàng, trên thực tế tôi đã gần như rơi vào một trạng thái lơ lửng mộng mị của Gin và khói thuốc chập chờn; trong cái không gian chát chúa đó, thật khó để thực sự nhìn rõ điều gì. Tôi thả mình trôi đi theo đám đông không ngừng xô lệch xung quanh, mặc kệ cho những dẫm, đạp, lôi, kéo đẩy mình đi hết sang trái rồi sang phải. Tôi chỉ làm hết sức để kháng cự lại việc mình ngã gục xuống và bị đè bẹp, ngoài ra không thực sự quan tâm đến điều gì. Năng lực suy nghĩ của tôi đã dần tê liệt rồi. Những vết thương ở toàn thân dường như đang dần loang máu.

Đó là khoảnh khắc khi ban nhạc chơi bản Stairway to heaven của Led Zeppelin. Đêm nay là một đêm nhạc Rock của quán quen trong thành phố. Khán phòng kín đặc người. Những đêm nhạc Rock có mùi tuyệt vọng rất riêng, không khó để nhận ra nó đã hoà lẫn vào từng xác thịt đang quay cuồng buồn thảm. Tôi không hề nhớ tại sao mình lại ở đây. Cả những vết đau trên thân thể cũng không rõ đến từ đâu nữa. Tôi nhận ra mình đã rơi tõm vào đám đông đó từ lúc nào, xung quanh không một bóng người quen. Kể cả tình cờ có người quen đi nữa thì trong cái đám đông đen kịt hoà lẫn những người đó thật khó để phân biệt ra ai với ai. Tất cả là những bóng đen kịt không rõ hình thù. Trong cảnh tranh tối tranh sáng đó, chỉ có nàng là thực sự hiện rõ hình người, với hào quang vô hình mềm mại toả ra xung quanh ngăn cách nàng với bóng tối thù địch.

Ban nhạc kết thúc bản nhạc trong tiếng vỗ tay phấn khích của đám đông. Đèn vàng sân khấu lạnh lẽo chiếu xuống, mang lại chút sinh khí yếu đuối cho không gian đặc quánh xung quanh. Gã MC giới thiệu một màn trình diễn khác và mời ca sĩ lên sân khấu. Rất ngạc nhiên, chính là nàng. Ánh đèn rọi xuống sáng rực, phủ một không khí huy hoàng giả dối lên toàn bộ tấm thân của nàng. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhưng rực rỡ thuỷ tinh ấy nhìn thằng vào đường dẫn ánh sáng ở trước mặt, từ từ bước lên sân khấu. Ở nàng toả ra một nguồn năng lượng u uất thần bí. Không còn dáng vẻ uể oải thất thần nữa từ khi ánh sáng chiếu xuống, tôi ngạc nhiên tự hỏi nỗi thổn thức của nàng đã biến đi đâu mất. Nàng lặng lẽ cười trước khi bước đi, mang trong đó toàn bộ sự tuyệt vọng thảm khốc kín đáo. Đám đông hò hét mở đường, vỗ tay không dứt. Họ gọi to tên nàng. Hoá ra nàng dường như là một ca sĩ có tiếng của quán này. Đèn tắt dần. Nhạc đã nổi lên. Vần vũ như thánh đường vang lên lời kinh nguyện.

Nàng cầm lấy chiếc micro như ôm ấp một sinh linh nhỏ bé, chầm chậm hát. Chậm rãi. Điềm đạm. Những nỗi đau vô ngôn cũng buồn bã cất cánh.

What can I do?
Will I be getting through?
Now that I must try
To leave it all behind

Đó là bản Forever and one của Helloween. Giọng của nàng ấm áp, bi tráng, ngập tràn thống khổ, như tiếng từ cõi khác vọng về. Một âm thanh khắc khoải có tác dụng xoa dịu nỗi đau, nhưng đồng thời cũng đánh động nó. Đám đông dường như trải qua một cơn xúc động mạnh mẽ. Và cả tôi nữa. Một sự xúc động đánh thẳng vào trái tim mình, mang về những cảm xúc xa vắng đã cất giấu vĩnh viễn trong ngăn kéo tâm hồn từ nghìn năm nay, phong ấn lại bằng biết bao đổ vỡ và mất mát, đột ngột trở lại như những đợt sóng ngầm nằm dưới thuỷ triều. Ký ức lung linh kéo dạt con người vào những hoài niệm đẹp đến thảm khốc. Nỗi đau đội mồ sống dậy, chỉ trực nuốt chửng ta vào những vũng lầy thời gian xưa cũ không sao thoát nổi. Hình như con người hầu hết đều bị đóng đinh vào một dấu vết thời gian nào đó, một khoảnh khắc khắc nghiệt nào đó, nơi tàn nhẫn định đoạt toàn bộ phần linh hồn con người ta phải bị trói giữ ở đấy, vĩnh viễn không thoát ra nổi. Có những người sống mà như chết rồi. Có những người cả đời chỉ đi tìm lại một thứ đã mất. Con người về cơ bản là tuyệt vọng.

Nàng phủ kín người bằng một màu đen, áo dài và quần ôm sát, tóc đen dài xoã theo cơ thể, một phục trang giản dị trên sân khấu. Khi hát, nàng chỉ nhìn vào một điểm mơ hồ nào đó ở phía trước, hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh. Thế giới vô hình đối với nàng. Nàng không còn khóc nữa, nhưng nỗi niềm và sự thổn thức cứ thế chảy tràn ra theo câu từ vô vọng. Nàng còn ý thức không? Tôi không hề biết.

Forever and one
I will miss you
However, I kiss you
Yet again
Way down in Neverland

Ban nhạc đã chơi như lên đồng, như thể có cả một dàn giao hưởng đang nhịp xướng, âm nhạc uy nghi vang rền cuồn cuộn chảy vào cả những góc khuất nhất của quán, làm bong tróc đi cả những mảng tường cũ mòn. Toàn thể sinh vật sống bao gồm cả con người trong không gian mà âm nhạc phủ tới đều thổn thức nghe, quằn quại trong sự cuồng loạn của mình. Tôi cũng dần hoà lẫn vào trong đám đông phấn khích ấy, mặc cho những ảo ảnh lấp loáng không thật ở trước mắt. Tôi không thực sự còn nhìn rõ được điều gì. Trong không khí nửa tỉnh nửa mê ấy, có lẽ tôi đã đến một thế giới khác khi cảm giác chân mình bồng bềnh không còn chạm đất. Tôi bắt đầu thấy các bóng đen dần biến mất, chỉ còn lại nàng rực rỡ ở trên cao.

Tiếng ngân dài của nàng đi dần vào xa vắng, cuốn sâu vào lịch sử, mang theo niềm tiếc nuối đau đớn. Nhạc tắt dần rồi im bặt. Đám đông vỡ oà, đã bao lâu rồi họ mới được nghe thứ âm nhạc hạnh phúc đến như thế? Tiếng vỗ tay như nổ tung nền trời. Nàng đứng đó, huy hoàng trên sân khấu, nhưng ngăn cách bởi sự cô độc tuyệt đối xung quanh.

Hai tay nàng nắm chặt chiếc micro, bất động nhìn vào đám đông hò hét ở phía dưới. Từ từ hướng ánh mắt của mình lên trần nhà, nàng khẽ mỉm cười lặng lẽ. Đó là nụ cười của người nghệ sĩ hoàn thành màn trình diễn của mình; nhưng đâu đó trong sự u uất của nàng, nụ cười đó có ý nghĩa nhiều hơn thế, nó báo hiệu cho một sự hoàn thành tâm nguyện, một sự kết thúc, một sự khải hoàn để sẵn sàng tan biến đi. Vẻ mặt của nàng cũng dần dần thay đổi, sáng bừng lên, rạng rỡ một niềm thanh thản.

Nàng không thôi nhìn lên trần nhà, chiếu theo hướng tia nhìn của nàng, tôi kinh ngạc nhận ra trần nhà bỗng trở nên trong suốt, nhìn xuyên thấu đến bầu trời đêm thăm thẳm. Bầu trời tràn ngập những vì tinh tú quần tụ lại thành những chòm sao nhỏ rực rỡ. Mây dường như đã biến đi đâu mất, để lộ ra cả thiên hà đã tụ hội ở ngoài kia, không ngừng phát quang ánh sáng huyền ảo. Ở thành phố khó có thể ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao rõ ràng đến như thế, một vẻ đẹp siêu thực đến huyễn hoặc khiến tôi hồ nghi chính mắt mình. Đằng nào thì ở cái trạng thái lơ lửng đó, tôi cũng không cách nào nhìn rõ được bất cứ điều gì. Nhưng ý thức ở bên trong nói cho tôi biết bầu trời rực sáng thiên cung kia là thật, dù nó đẹp đến phi lý, đẹp đến tàn nhẫn.

Nàng vẫn mải miết ngắm nhìn bầu trời ở trên kia, nụ cười không tắt. Ánh mắt nàng như thể đã bị thôi miên bởi ánh sáng tà dị của sao trời.

Nhưng vẫn còn có thể huyễn hoặc hơn được nữa; những chòm sao đêm ấy bỗng vần vũ quanh một vì sao gày guộc le lói và dần dần quy tụ lại, từng chút một, thành một hình người. Thành một thứ gì đó giống như hình người thì đúng hơn, vì thứ đó hoàn toàn không có mắt, mũi, chân tay thực sự mà chỉ là những hình dáng mô phỏng bởi tinh tú xung quanh; nhưng vẫn không khó để nhận ra hình dáng một người đàn ông mờ ảo. Một người đàn ông có gương mặt ảm đảm. Hai hốc mắt của gã là hai ngôi sao vằng vặc. Gã đứng đó, ở trên cao, trong hình hài rất giống một thiên sứ giáng trần. Hào quang xung quanh gã toả ra một hơi ấm nhiệm màu. Từ bầu trời đêm, gã hướng ánh nhìn xuống phía dưới nàng, chìa tay xuống ban phát vầng hào quang dịu dàng rọi thẳng vào người nàng đang đứng bất động trên sân khấu. Tôi kinh ngạc nhận ra đám đông dường như không hề biết đến những sự kì lạ này. Chỉ mình tôi là nhìn thấy. Nhưng chính nàng dường như cũng không nhìn, hoặc để ý đến tôi. Nàng chỉ lặng lẽ bất động ở đó, nhìn ngắm sao trời.

Rồi từ một khoảnh khắc nào đó, chiếc bóng của nàng; mãi một lúc tôi mới hiểu thực ra không phải bóng, mà là linh hồn nàng, đột ngột thoát ra rồi bay lên miền trời thăm thẳm đó. Phần linh hồn xanh xao ấy từ khi rời khỏi nàng, nương vào dòng hào quang ấm áp như đón nhận một sức sống mới, rực rỡ hẳn lên. Linh hồn của nàng hoà lẫn vào gã đàn ông, được bao bọc bởi những chùm sao vần vũ xung quanh, biếc lên một thứ ánh sáng trải rộng tới chân trời.

Dòng hào quang chiếu xuống sân khấu tắt dần. Thân xác còn lại của nàng vẫn không ngừng bất động. Đám đông dường như đã hoá đá xung quanh. Thời gian từ bao lâu đã ngừng lại. Âm nhạc vọng lên những dĩ vãng của chính nó. Ngay cả các vết thương trên người tôi cũng đã dịu đi. Chỉ còn một sự cô liêu cực cảm xung quanh mình.

Nàng đã bước xuống sân khấu, rẽ qua đám đông bắt đầu phấn khích trở lại, lặng lẽ thoát khỏi khán phòng. Nàng đi ngang qua tôi ở cửa vào, ánh mắt không chạm nhau nhưng tôi cảm thấy một sự xuyên thấu, như thể nàng đã ở bên trong tôi từ kiếp trước. Thân xác không còn linh hồn của nàng đi qua khỏi tôi, một luồng không khí lạnh kéo theo cuốn tôi vào một nỗi sợ hãi vô hình. Trong một chốc, tôi bỗng cảm thấy nàng không hề còn ở đấy nữa. Thứ còn lại ở nàng chỉ là một khái niệm mơ hồ nào đó thôi. Cái bóng đen đó cắm cúi bước đi, mỗi bước xa dần khỏi tôi nhưng cũng dường như tiến dần sang một thế giới khác.

Không phải chỉ mình tôi để ý đến nàng. Tôi nghe thấy giọng gã bartender ở quầy bar cảm khái:

– Tội nghiệp M. người yêu cô ấy vừa chết hôm nay…

Câu nói đó mang tính thức tỉnh. Đúng lúc ấy, tôi bỗng hiểu nỗi sợ hãi của mình. Tôi cảm thấy gương mặt của gã đàn ông ở trên cao vô cùng quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

Rồi tôi thấy thân thể của mình trở nên trong suốt, vỡ vụn ra dần. Những vết đau trên người tấy đỏ, rực sáng. Tôi cảm nhận rất rõ từng phần thân xác đang tan rã rời xa khỏi mình, từng chút một cho đến khi không còn gì nữa.

Liếc mắt lên trên cao, tôi thấy họ đang nhìn mình. Rồi họ quay lưng đi, bay về cuối trời. Để lại ánh sáng lấp lánh từ hàng ngàn ngôi sao nhỏ.

Trước khi tan biến đi, tôi nghe thấy tiếng vọng từ giọng hát nàng triệu hồi tôi về một miền xa vắng.

March 3, 2017

Leave a Reply